Ngay sau khi giữa tôi và Dabruce xảy ra câu chuyện nho nhỏ này, Doãn Hoa từ San Francisco gọi điện thoại tới, nói rằng cô rất thích Mỹ, đặc biệt là bang California, nên quyết định ở lại, hiện đã mời luật sư chuyển visa học sinh, không trở về Nhật hoặc Trung Quốc nữa (lúc này cô ấy đang sử dụng hộ chiếu Trung Quốc).
Lúc đó tôi cho rằng Doãn Hoa chỉ dừng chân ở San Francisco, chẳng ngờ mấy tuần sau, trong sòng bạc ồn ào, tôi ngồi chia bài trước bàn lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy Doãn Hoa cùng Dabruce dắt tay nhau tiến tới trước mặt tôi. Thấy tôi, họ vẫy vẫy tay...
Trong công ty có quy định, khi làm việc tại bàn, không thể tuỳ tiện giao tiếp, tôi chỉ chỉ vào đồng hồ, lại nhếch mép ra hiệu, ý bảo họ tìm nơi nào đó ngồi đợi.
Khoảng mười lăm phút sau, có người thay ca, tôi vội vã đứng dậy lẳng khay đựng bài xuống bàn. Nhớn nhác nhìn quanh, phát hiện ra họ đứng cách tôi không xa.
Tôi vẫy gọi họ đi ra phía cửa lớn, ngồi trên những chiếc sô pha dành cho người chơi bạc nghỉ ngơi.
- Em đến lúc nào đấy? Tôi vừa đi vừa hỏi Doãn Hoa, mắt không ngừng quan sát Dabruce đi bên cạnh.
- à, được mấy hôm rồi. Doãn Hoa hơi ngập ngừng trả lời.
Sau khi chúng tôi ngồi trên sô pha, Doãn Hoa lại hỏi tôi:
- Em quên, mấy giờ chị mới tan ca?
- Một giờ mười lăm. Nhưng còn phải thu dọn bài, thay quần áo. Tôi trả lời rồi hỏi lại Doãn Hoa: - Có việc gì thế?
- Chẳng có chuyện gì đặc biệt, bởi vì thứ bảy, Dabruce cũng được nghỉ, chúng em dạo chơi, nhân thể ghé thăm chị.
- Chúng em?
Tôi nhìn hai người, trong lòng nảy ra hết nghi ngờ này đến nghi ngờ khác...
Doãn Hoa tỏ vẻ bất ổn, thậm chí hơi xấu hổ.
Dabruce ngồi trên sô pha phía ngoài Doãn Hoa ngoảnh đầu lại, hớn hở nói:
- Bọn anh đến đây để thông báo với em, bọn anh sống chung rồi.
- Sống chung?
Tôi giật thót mình, lâu lắm mà vẫn không dám tin vào tai mình. Tuy là ngoài dự đoán nhưng nghĩ lại, rốt cục nó nằm trong cái lẽ tự nhiên, hơn nữa cũng còn có manh mối để lần tìm. Tôi nhiệt tình nói với họ mà ngay đến bản thân cũng cảm thấy khách sáo:
- Như thế thì tốt quá. Chúc mừng, chúc mừng!
- Chúng em bàn bạc rồi, muốn thứ sáu tuần sau mời chị và Thường Đạo lại chơi, cùng ăn cơm tối luôn. Vốn định vào ngày thứ bảy, nhưng lại nghĩ đến chị chỉ được nghỉ thứ năm và thứ sáu.
Doãn Hoa đã bình tĩnh trở lại, nghiễm nhiên lấy tư cách của một nữ chủ nhân mời tôi.
- Được, nhất định chị đến.
Tôi vui vẻ tiếp nhận lời mời của Doãn Hoa, giọng nói rất vui vẻ phấn khởi, nhưng chẳng hiểu tại sao thậm chí là ác ý cố gây khó dễ:
- Nhưng chị cũng chẳng rõ anh Thường Đạo thế nào. Anh ấy cuối tuần thường xuyên phải đi phỏng vấn.
Doãn Hoa tươi cười nói:
- Chỉ cần chị để ý bố trí cho anh ấy đi phỏng vấn là được.
- Nói gì thế?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn và bất an: bởi con mắt của Doãn Hoa như phù thuỷ ắt sẽ nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi vội cúi xem đồng hồ, rồi khe khẽ kêu lên:
- Cha! Chỉ còn mươi phút nữa phải lên bàn rồi, chị còn phải sắp thêm bài và vào nhà vệ sinh. Như này nhé, em đợi chị, chỉ lát nữa chị sẽ ra.
Nói rồi tôi đứng lên, theo đường dành riêng cho nhân viên phát bài và quản lý sòng bạc đi vào phòng thẻ. Trên thực tế, tôi chẳng phải bổ sung bài, bởi vì tôi biết rằng, lát nữa mình sẽ trực ở bàn sắp nghỉ. Nguyên nhân tôi phải vào phòng mà người ngoài không thể vào được này vì cần phải để cho tâm trạng rối bời của mình bình tĩnh trở lại... Đương nhiên, trong phòng lấy bài còn có nhà vệ sinh dành cho nhân viên, lát nữa tôi cũng sẽ phải tới đó.
Đợi khi tôi quay trở lại thì nụ cười, điệu bộ và bước đi của tôi đã khá tự nhiên, tôi thân mật nói với Doãn Hoa:
- Đợi chị một lát, chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ được nghỉ.
Doãn Hoa cũng cười nắm hai tay lại nói:
- Không sao, chị cứ đi đi. Bọn em có thể đi loanh quanh ngắm nhìn một chút. Chẳng giấu chị, lần đầu tiên em được thấy sòng bạc như thế này đấy, cái gì cũng mới mẻ. Còn anh ấy á - Doãn Hoa ngửa đầu về phía sau, liếc nhìn Dabruce với thể xác lớn ngồi như lấp kín cả chiếc sô pha phía sau nói tiếp: - ngứa chân ngứa tay lắm rồi, đã muốn vào chơi lắm đấy.
- Được, thế mau đi đi. Nhưng chơi ít thôi, đừng có mơ kiếm tiền, cứ nghĩ mua vui là được. Chơi nhiều thua nhiều, những người thường xuyên đến đây chẳng bao giờ thắng cả.
Tôi khe khẽ dặn dò Dabruce hai tay đang xoa xoa vào thành ghế ý chừng muốn đứng dậy.
Ở bàn tôi liên tục phạm hai sai lầm cấp thấp từ trước đến nay ít khi xuất hiện.
Sai lầm đầu tiên là tôi lơ đãng đưa cho mỗi khách chơi “thất trương tư đạt đắc” bốn lá ám bài(1) (vốn chỉ là hai lá ám bài), khiến khách chơi, có nam có nữ, có già có trẻ nhìn tôi ngơ ngác. Một người khách Trung Đông râu ria chọc đùa tôi:
- Dealer (nhân viên phát bài), cô nôn nóng quá rồi, ám bài của hai bộ mà lại chia cùng thế này à.
Kết quả khiến mọi người cười ồ lên.
Tôi đành phải cúi đầu, nén tức giận theo quy định chia lại bài.
Nhưng khi tôi vừa chia xong, người đàn ông râu ria kia lại giằn ngửa một con bảy và một con hai khác màu trước mặt, tiếp đó quẳng xuống khay bài trước mặt tôi, tròn hai con mắt ốc nhồi ra nhìn tôi.
- Không được tuỳ tiện lật bài.
Tôi nhắc nhở anh ta theo quy định của sòng bạc.
- Cô đừng có chia sai trước đã! Anh ta chẩu môi, lẩm bẩm nói tiếp: - Beautiful face, ugly cards (mặt thì rõ xinh, chia bài thì rõ tồi).
Kết quả lại làm cả bàn cười rộ lên. Tôi cũng hoảng hồn, một nữ khách Việt Nam ở ngay sát tôi, mắt dường như không rời con bài trên tay cũng thu lại. Kết quả đến lượt cô ấy đặt cược, đang khi hò hét “Raise” (đặt thêm), và lấy thêm bài, bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Bài, bài của tôi đâu?!
Tôi đành phải gọi nhân viên thị sát lại. Người thị sát này mới làm, nghe phân giải hồi lâu, xem xem xét xét rất lâu cũng không biết phải làm thế nào, đành phải gọi bộ đàm cho giám đốc trực ban tới.
Cuối cùng, bàn tôi tổng cộng được ba đô la tiền bo. Bình thường, mỗi bàn như vậy tôi có thể được mười mấy đô la (thu nhập của nhân viên phát bài chủ yếu dựa vào tiền bo).
Để xảy ra hai sai lầm như vậy, tôi hiểu rõ trong lòng, bởi tuy tay thì phát bài nhưng ý nghĩ lại không ở đó. Nói thẳng ra, việc Doãn Hoa và Dabruce sống chung đã khiến lòng tôi có những bất an sâu kín. Hay nói rõ hơn, chẳng thể ngờ được Doãn Hoa bỗng nhiên xích lại gần cuộc sống của tôi như vậy, tôi cảm nhận được những nguy cơ đáng sợ. Thậm chí tôi cũng nghi ngờ, hôm trước Dabruce bỗng nhiên nảy hứng thú với thể xác tôi, và biết rằng tôi nửa kín nửa hở, rất có thể chính là từ đầu lưỡi của Doãn Hoa...
Nhưng, tôi vừa rời khỏi bàn, Doãn Hoa đã mặt tươi hơn hớn tiến lại.
- Dabruce đâu? Tôi hỏi.
- Bên bàn bên kia.
Doãn Hoa giơ tay chỉ.
- Chơi thế nào?
Tôi quét mắt về phía đó nơi có tiếng người ồn ào, khói mờ mờ.
- Em xem chẳng hiểu gì cả. Thắng một nắm, bây giờ hình như đang thua thì phải.
- Mặc kệ anh ấy. Chúng mình tìm một chỗ nào ngồi đã.
Tôi nói, nhìn thấy sô pha phía trước đã có người ngồi, bèn dẫn Doãn Hoa đi ngang qua chỗ Dabruce hỏi han, sau đó theo con đường rộng ở gian quầy bài hướng tới khu phục vụ trong sòng bạc, cuối cùng ngồi ở quầy bar chếch với phòng cảnh vệ, mỗi người gọi một ly cà phê.
- Em che giấu bà chị cũng khá đấy, mãi đến hôm nay mới chịu nói.
Tôi khẽ thổi cốc cà phê nghi ngút khói, nhấp một ngụm nhỏ, nói.
- Đâu có. Doãn Hoa vội nói: - Chủ yếu trong lòng em luôn có trở ngại.
- Trở ngại gì? Mau nói bà chị nghe xem.
Tôi lại cúi đầu nhấp ngụm cà phê ngát hương.
- Nói thế nào nhỉ, chị đã kết hôn, đã ngủ chung một giường với anh ấy. Em luôn cảm thấy không hay, giống như trộm cắp cái gì của chị...
- Nói gì thế! Tôi vội cắt lời, bỗng nhìn thấy có đồng nghiệp đi tới, vẫy tay chào hỏi, sau đó nói tiếp: - Nhưng nói thật nhé, con người Dabruce rất tốt.
- Đương nhiên, nếu không như thế, ngày xưa chị đã không tìm anh ấy nhờ giúp đỡ. Doãn Hoa tít mắt cười nhìn tôi.
Tôi bỗng cảm thấy rất quẫn bách, mặc dù ngay lúc đấy chẳng thể hiểu nổi ?ý tứ đằng sau cái cười ấy mang dụng ý đùa cợt gì, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, Dabruce đã mang một số chuyện trước đây của chúng tôi – thậm chí bao gồm cả chuyện ngủ trên giường – nói cho Doãn Hoa nghe.
- Anh ấy còn nói với em những gì?
Tôi không nén được hỏi, trong lòng lập tức cảm thấy rất không thoải mái. Nếu không nhờ ánh đèn ở quầy bar hơi mờ tối, nhất định Doãn Hoa đã nhận ra sắc mặt thay đổi rất khó coi của tôi.
Nhưng tôi vẫn phải cố trấn tĩnh, tươi cười nói:
- Nói với chị nào, em có yêu anh ấy không?
Doãn Hoa hơi sững người, bỗng nhiên cười bí hiểm, tiếp đó lại miết nhẹ lên mu bàn tay tôi, thì thầm bên tai:
- Chị, chị không biết, anh ấy cực kỳ nhé.
Tôi bỗng cảm thấy mặt nóng ran lên.
Vừa lúc Dabruce cũng đi tới, thấy chúng tôi, anh nhún vai rồi xoè hai bàn tay ra và lắc lắc đầu, nói:
- Thua sạch rồi.
- Thua cái này đáng kể gì? Anh vớ được bảo bối kia mà!
Tôi lập tức trách cứ có dụng ý.
- Bảo bối nào?
Dabruce ngơ ngác hỏi. Tôi rờ rờ đầu Doãn Hoa, nói:
- Em gái em giờ gửi thân ở anh, lẽ nào chẳng thể xem là bảo bối?
Dabruce và Doãn Hoa cười có vẻ không tự nhiên.
Nhưng trong lòng tôi lại muốn khóc.
Đồng thời lúc này, tôi bỗng vội vã đưa ra một quyết định: Tôi cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật trước thời gian đã định nếu có thể.
Hôm đó lúc tan ca, tôi đã đánh tiếng với trưởng ca: tuần sau tôi dự định đi bệnh viện phẫu thuật viêm ruột thừa, hy vọng anh có thể sắp xếp công việc trước.
Hôm đó trên đường trở về nhà, nguyện vọng tiềm tại trong lòng tôi mỗi lúc một mãnh liệt – sẽ có ngày, tự miệng tôi nói với Doãn Hoa
- ... Có biết Thường Đạo không? Anh ấy á, chỗ nào cũng cực kỳ!
CHƯƠNG 42
Chỗ đó của tôi cuối cùng cũng một lần nữa được mở ra.
Tôi đã không đi làm bốn mươi lăm ngày. ở công ty, chỉ có người quản lý và mấy cô bạn gái biết tôi đi mổ viêm ruột thừa.
Còn đối với Doãn Hoa và Dabruce, tôi chỉ nói mình không được khoẻ, sốt nằm viện mấy hôm, bây giờ đang xin về nghỉ ở nhà. Dabruce chắc chắn tin, nhưng từ ánh mắt Doãn Hoa, tôi biết cô ấy bán tín bán nghi.
Nhưng với Thường Đạo thì tôi không hề che giấu.
Nhưng tôi nhận thấy, dường như tâm trạng anh đối với sự việc này rất phức tạp và mâu thuẫn.
- Em không nên vì anh... thực ra, em chẳng cần phải như vậy. Đương nhiên, em có thể theo nguyện vọng của mình... chỉ có điều, cho dù như thế nào, anh vẫn rất yêu em. Thật đấy, đối với một tình cảm thánh khiết, xác thịt thực ra chỉ là thứ yếu... thậm chí còn phiền phức...
Đáng tiếc tôi không thể lý giải đầy đủ được lời nói của anh lúc đó.
Cái may mắn là, sau lần kiểm tra ba tháng sau khi phẫu thuật, bác sĩ đã khẳng định rất chắc chắn với tôi:
- Khẳng định phẫu thuật đã thành công. Hơn nữa, tôi có trách nhiệm đảm bảo với cô rằng, nơi đó của cô sẽ không bao giờ liền lại nữa.
Ngay trước mặt bác sĩ tôi chẳng thể hiện một sự vui mừng kinh ngạc đặc biệt nào, mà chỉ bình tĩnh nói
- Cảm ơn.
Nhưng sau khi bước ra khỏi cửa, tôi không thể ghìm nén được nữa, cứ thế tung tẩy nhảy chân sáo...
Tôi xúc động đến mức không thể lái xe, bởi vì tay tôi cứ run lên, hơn nữa còn luôn đi nhầm lối. Tôi không trở về nhà, mà dừng xe ở công viên gần đó, mở cửa xe ào ra ngoài, lao đến giữa bãi cỏ rộng rãi, thoáng đạt, chống hai tay xuống đất khóc hu hu.
Tôi biết, đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt vui mừng, giọt nước mắt khổ tận cam lai, chỉ trong tháng mười sắc vàng mới có giọt nước mắt nhạt nhoà...
A, ác mộng, ác mộng khổ đau của tôi, ác mộng bám riết lấy tôi, ác mộng ngăn cản hoạt động của tôi, cha ơi, cô ơi, người có biết không? Cuối cùng nó đã vĩnh viễn rời xa con, cùng gió cuốn đi, như một con rắn đã lột xác...
Ngón tay tôi đã cắm sâu vào trong lớp bùn đất đen, miệng tôi thậm chí đã gặm đầy cỏ rác... nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy. Bởi vì trong tư thế này, tôi không chỉ cảm thấy đang hôn vũ trụ, mà còn cảm thấy hôn tất cả mọi người thân của tôi, trong đó bao gồm mẹ tôi...
Rất lâu, rất lâu, đến khi giọt nước mắt dường như chảy ngược vào trong tôi, tôi lại không ghìm được tiếng cười. Tôi cười cũng rất lớn, kinh động một toán người đang nướng thịt thú rừng ở xa xa. Tôi cũng kệ, lại còn hướng về phía họ, đặc biệt trong đó có mấy đứa trẻ vẫy vẫy tay, gào lớn:
- Hello –
Sau đó tôi lại nằm ngửa trên thảm cỏ, cảm nhận gió và ánh mặt trời mùa thu mơn trớn ấm áp trên thể xác cuối cùng cũng được thức tỉnh của tôi...
Sau đó, sau khi rời công viên này, tôi không trở về nhà ngay mà lại lái xe đến đỉnh núi sau thành phố Santamonica.
Leo tới tận đỉnh núi, tôi đứng trên một tảng đá lớn, ngẩng trông bầu trời xanh xanh, thành phố mơ màng, rừng xanh thăm thẳm, hẻm vực hun hút... bỗng chốc máu trong tim bừng bừng...
Bỗng nhiên, gió từ các nơi ào ào ập tới, xổ tung mái tóc dài của tôi.
Tôi không thể ghìm được giang rộng hai tay, hét vang giữa vũ trụ:
- Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát – rồi!
Rồi, dường như không chỉ có tiếng vọng của núi đồi, mà ngay trong linh hồn tôi cũng có tiếng “Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát –rồi!” đáp lại.
CHƯƠNG 43
Nhưng, điều khiến tôi không thể hiểu nổi là, tuy thể xác tôi đã được “giải thoát”, “mở cửa”, nhưng người tôi yêu chân thành, Thường Đạo, từ đó lại ngày càng xa rời tôi...
Lúc đầu, khi tôi báo tin vui ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, anh cũng rất vui mừng cho tôi, mời tôi đi “nhà hàng Tokyo” – một nhà hàng ăn cao cấp của Nhật Bản, thể hiện sự chúc mừng. Nhưng trong mấy ngày tiếp sau đó, anh chẳng hề gọi điện cho tôi. Tôi gọi điện tìm anh, anh luôn tìm cớ thoái thác rằng bận. Ngẫu nhiên gặp mặt, anh chỉ nói vài câu qua quýt rồi vội vã đi ngay...
Sau này từ tình cảm biểu lộ và lời nói của anh tôi nhận ra: Anh dường như cố tình lẩn tránh tôi.
Vì sao lại thế? Anh không yêu tôi? Điều đó không thể xảy ra.
Nếu như nói trước đây, bởi vì trên thể xác tôi có “cấm cố” nào đó, anh không thể không chế ngự tình cảm của mình mà đau đớn “yêu”, thì bây giờ “lá bùa đai chặt” thể xác tôi đã được bóc dỡ, anh cần phải vui sướng và phấn khởi hơn tôi mới phải!
Hoặc, anh đã nghe láng máng điều gì, cho rằng yêu và lấy một thạch nữ –– cho dù đã được mở toang – cũng sẽ luôn gặp xui xẻo và bị sự quở trách của ông trời?...
Anh sẽ không nghĩ như thế. Anh quyết không phải là con người như vậy. Anh đã luôn xem tôi là em gái của mình, là cuộc sống của bản thân mình, nếu như nghe những lời này, anh không chỉ không cho rằng đúng như thế, mà sẽ còn cười cợt họ.
Như vậy, nguyên nhân gì khiến anh lẩn tránh tôi?
Sức khoẻ không tốt? Tâm tình không vui? Xảy ra vấn đề và sai phạm gì đó trong công việc? Thư nhà báo tin buồn...
Lại nghe một cô bạn gái nói, có đêm khuya, cô đã nhìn thấy một mình Thường Đạo uống rượu say mèm trong quầy bar của người Trung Quốc...
Tôi đoán, trong cuộc sống của Thường Đạo nhất định đã xảy ra một biến cố trọng đại gì đó, có lẽ anh không muốn gây ra rắc rối và lo lắng cho tôi nên mới một mình lặng lẽ gánh chịu...
Tôi quyết định tìm Thường Đạo để nói chuyện thẳng thắn, chí ít cũng để tôi gánh chịu một phần những phiền muộn của anh.
May đúng sinh nhật của tôi, ngày đó bình thường anh còn nhớ rõ hơn tôi, anh luôn gặp tôi và chúc mừng. Tôi gắng lòng đón đợi đến ngày đó. Để có thể yên lặng nói chuyện cùng anh mà không gặp trở ngại nào, tôi tìm cớ thoái thác mấy cô bạn thân dự định tổ chức sinh nhật cho tôi.
Sinh nhật tôi trùng ngày với quốc khánh nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa – ngày mồng một tháng mười dương lịch.
Buổi tối đó, anh đến từ rất sớm, một tay xách bánh ga tô, một tay ôm hoa tươi.
Tôi cũng đã chuẩn bị tám chín món, hai chai rượu vang và một chai XO. Trong gian phòng, chủ yếu là phòng khách, tôi đã bày biện lại.
Bức tranh sơn thuỷ treo giữa bức tường chếch cửa ra vào được tôi cuốn lại và thay vào đó bằng một bức tranh “Hoa hướng dương” của một hoạ sĩ Trung Quốc tôi mới quen biết tặng; cùng đối diện với bức “Hoa hướng dương”, ở bức tường cạnh bàn ăn, tôi treo bức chữ “Hoa quang đồng trần” mà sau khi đi châu Âu về không lâu anh đã viết cho tôi. Mấy chữ này, Thường Đạo viết theo thể chữ Lệ, chúng giống như những con ngươi trầm lặng và ngờ vực, cuối cùng nhìn chếch sang đốm lửa cuộc đời đang rừng rực trên bức tường đối diện...
Trên nóc kệ vô tuyến, tôi mới mua một bình hoa Cảnh Thái Lam rất to, trong đó cắm hai mươi chín đoá hồng. Nó vừa là số tuổi thực của tôi, vừa hàm ý tình yêu giữa hai chúng tôi mãi mãi chẳng phai mầu, cùng với trời đất...
- Bức tranh này treo với bức chữ hình như có gì đó không hài hoà, thậm chí là đối nghịch.
Thường Đạo bước vào phòng, đặt bánh lên ghế, ngước mắt ngắm hai bên, thành thật đánh giá.
- Trên thế giới này, phương Đông phương Tây không bao giờ hài hoà, hơn nữa còn đầy mâu thuẫn và xung đột...
Tôi đón bó hoa trong tay anh, mỉm cười đáp.
Thường Đạo cũng mỉm cười nói:
- Nói như thế, hoá ra em thực sự muốn xem cảnh náo nhiệt phương Đông phương Tây trong nhà này rồi...
- Vâng, một nửa thế giới sao có thể náo nhiệt được?
Tôi mang hoa anh tặng cắm vào bình, ngoái đầu nhìn anh chứa chan tình cảm, giọng oán trách.
Anh hơi sững người, bỗng nhiên đổi sang giọng khôi hài, như dự báo nói:
- Chẳng có thế giới hoàn chỉnh, không có. Thế giới hoàn chỉnh chỉ là ảo giác...
- Vậy thì hãy để cho đêm nay chúng ta sẽ ở mãi trong ảo giác đó, chẳng chen một chút nặng nề nào, được không?
Tôi không để lỡ thời cơ, muốn dẫn dụ suy nghĩ của anh vào trong thế giới của hai chúng tôi.
- Đương nhiên.
Anh gật đầu, bước đến trước kệ ti vi, lôi ngăn đĩa và băng nhạc ra, chọn một đĩa nhạc đặt vào ổ máy. Âm nhạc ấm áp dịu dàng phát ra, dần dần tràn kín khắp phòng, anh bước vào bếp, xắn tay áo, múa may chân tay đòi giúp tôi.
- Thôi mà, em làm được. Anh ở đây càng bận chân bận tay, anh ra ngoài cho thảnh thơi.Tôi phất tay nói.
- Thế sao được. Hôm nay là sinh nhật em, cần phải để em nghỉ mới được. Em cũng vậy, anh đã nói rồi, mời em đi quán ăn, em lại không chịu, cứ đòi làm tại nhà.
Giọng anh nói có chút oán thán.
- Chẳng có gì bận rộn cả, mấy món chín này em mua ngoài hàng...
Cuối cùng chúng tôi đã ngồi trước bàn ăn, tôi nói với anh:
- Hôm nay sinh nhật có chút đặc biệt, chín bỏ làm mười, em cũng thọ ba mươi rồi, là rượu “nhi lập”(1). Anh phải uống hết mình, say không về được thì ngủ trên sô pha, hay...
- Được, chúc em thọ tựa Nam sơn!
Thường Đạo suy nghĩ chốc lát, giơ cốc về phía tôi. Tiếp đó cởi cúc nới áo, làm ra vẻ không xong không nghỉ, ngửa cổ uống cạn.
Quá nửa tuần rượu, chúng tôi đã đỏ mặt tía tai, tôi thấy thời cơ đã chín muồi, bèn bỏ bát bỏ đũa, hỏi:
- Gần đây anh gặp chuyện gì không vừa ý à?
- Không, không có.
Thường Đạo nói, rõ ràng có vẻ lấp liếm.
- Nhưng có người bảo với em nửa đêm thấy anh vẫn ở ngoài quán rượu kia.
- Thế á?
Giọng của anh không còn cứng nữa.
- Nói với em nào, có phải ở nhà xảy chuyện gì không, hay gặp chuyện phiền hà ở toà soạn?
- Không có.
Anh vẫn kiên quyết thẳng thắn lắc đầu.
- Thế rốt cục – vì sao thế? Bản thân anh cũng biết, tâm tình của anh gần đây rất tồi tệ.
- Đó...
Anh ậm ừ không nói tiếp.
- Đêm ở London anh đã nói là yêu em, còn em, anh cũng biết, một lòng chỉ có anh. Nhưng, trong lòng anh có chuyện phiền hà mà không chịu nói với em? Anh phải biết rằng, thấy anh buồn, trong lòng em cũng chẳng thấy thoải mái, thật sự em muốn cùng chia sẻ với anh...
- ...
Thường Đạo không nói một lời, hai mắt trân trân, đau đáu nhìn xuống đáy cốc rượu.
- Nói với em đi, được không.
Tôi lại nói.
Anh ngẩng đầu lên, bờ môi giật giật, cuối cùng anh nói:
- Thạch Ngọc, hôm nay là sinh nhật của em, anh không muốn làm hỏng tâm tình của em, còn không khí vui vẻ thế này
- Không sao cả. Nếu anh không nói, đó mới thật sự phá vỡ tâm tình của em.
Tôi tiếp tục thúc giục anh.
- ... ừ, anh luôn nghĩ, luôn nghĩ, có lẽ... chúng ta tốt nhất là nên như trước, đối xử với nhau như huynh muội. Như vậy, anh sẽ quen hơn...
Tôi sững người, vốn không hiểu sau khi tôi đã thực hiện ca phẫu thuật thành công, vì sao anh lại có ý nghĩ này, không nén được, tôi hỏi:
- Nhưng anh đã nói, anh yêu em mà. Hơn nữa rất yêu rất yêu... lẽ nào anh lại dối em?
- Không!
Anh kiên quyết lắc đầu.
- Thế
– rốt cục là anh...
Tôi bỗng nhiên nghi ngờ.
Thường Đạo né tránh ánh mắt tôi, cúi thấp đầu.
- Không nói nữa, mau ăn đi.
Tôi bỗng thấy chua xót trong lòng, nhưng trên gương mặt vẫn giả vẻ tươi cười, và gắp cho anh một ít xách bò trên đĩa trước mặt anh. Sau đó, tôi tự mình rót rượu, coi rượu như nước Côca một hơi uống cạn...
- Em không được uống như thế.
Nói xong, Thường Đạo không thể không rời ghế đứng dậy giằng cốc rượu trong tay tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã khăng khăng, vùng tay anh ra, cũng chẳng thèm nhìn anh, nửa như ương ngạnh nửa tức giận nói:
- Mặc kệ em, hôm nay em muốn uống thế nào thì uống thế... Rồi lại lẩm bẩm nói tiếp: - Giả dối, hoá ra là giả dối. Nếu sớm biết...
Lúc ấy Thường Đạo chẳng biết phải làm như thế nào, đành cố tiếp tục an ủi tôi:
- Thạch Ngọc, đừng làm thế, nếu không sẽ hại cho sức khoẻ của em...
- Anh còn quan tâm đến sức khoẻ của em?
Tôi bất giác cười, ngoảnh đầu lại, mắt nhắm hờ nhìn anh.
- Đương nhiên. Sức khoẻ của em còn quan trọng hơn anh rất nhiều.
Anh nói rất chắc chắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nhưng lại như có vẻ khổ đau cầu khẩn.
- Thôi đi. Tôi chẳng thèm để ý, đau khổ nói: - Anh không phải nói quay trở lại quan hệ huynh muội trước đây. Mà phải trở về triệt để, trở về lúc chẳng ai quen ai. Em cũng chẳng phải là em gái gì của anh cả. Em gái anh là Hải Lam. Em chẳng qua chỉ là vật thay thế, là con rối, là anh bắt em phải sắm vai...
Tôi càng nói càng xúc động, những giọt nước mắt nóng hổi tràn mi.
- Không phải, không phải như vậy... Thường Đạo rõ ràng chẳng biết phải làm gì, bỗng nhiên lại lắc đầu, cắn môi, thở dài nói tiếp: - Anh phải làm thế nào em mới hiểu, làm thế nào mới hiểu...
- Thế nào mới có thể cái gì? Thế nào mới để em đau khổ hơn?
Lúc này tôi đã chẳng để ý gì đến lý lẽ nữa, tôi chẳng thèm hãm lại tình cảm đang trượt dốc của mình:
- Anh biết rõ ràng rằng, vì sao em phải đi phẫu thuật... Anh cũng biết, vì thế em đã phải lo sợ hơn ba tháng trời. Nhưng bây giờ tất cả đã trở lại bình thường thì anh lại đột nhiên nói... rốt cục thì là anh nghĩ gì? Đương nhiên, việc phẫu thuật không phải là anh bức em làm, là việc tự nguyện của em. Nhưng, vì sao ngày xưa anh nói rằng anh yêu em? Nếu như anh không yêu em, anh hoàn toàn có thể nói thẳng với em, em cũng chẳng trách móc gì anh, cũng không có quyền trách anh. Nhưng hiện giờ anh đang chế giễu... Có phải anh đang cố ý trêu em không?...
Tôi nói rất nhiều, nước mắt giàn giụa.
Thường Đạo vào phòng vệ sinh lấy cho tôi chiếc khăn mặt thấm nước lau mặt cho tôi.
- Không cần. Tôi gạt tay anh ra, nói tiếp: - Để cho đau khổ của em tràn chảy ra. Em cũng cần phải nhớ, hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi của em... Anh đã tặng em một món quà không thể nghĩ tới... Em cũng thật ngốc, còn luôn cho rằng anh em mình đời này kiếp này thật sự là hoa liền cành...
- Không! Thường Đạo bỗng nhiên hét lớn, anh nắm lấy tay tôi: - Đừng nói thế, Thạch Ngọc, đừng nói thế nữa... Anh không hề lừa dối em, thề với trời cao, anh rất yêu rất yêu em. Em cần phải tin anh. Anh cũng đã nói, nguyện vọng của đời anh chính là gắng hết sức mình mang lại hạnh phúc và vui sướng cho em, anh muốn để cho cuộc đời em đầy lời ca tiếng cười...
- Thật thế?
Tôi ngước lên, âm ỉ nhìn thấy tia hy vọng bừng lên.
Anh gật đầu, nắm tay tôi chặt hơn.
Đầu tôi hơi choáng váng, cảm thấy anh dường như đã trở thành hai người quay quay trước mặt, tôi với tay nói:
- Thế, anh ngồi xuống đi, chúng mình uống tiếp.
- Không được, em uống quá nhiều rồi, không được uống nữa. Thường Đạo nói.
- Nhưng làm sao em biết được những lời anh vừa nói là thật? Anh cần phải hiểu rằng, những lời của người say mới là sự thật... Anh cũng đừng nhìn em... đầu hơi choáng váng, nhưng... trong lòng em rất rõ...
Tôi nói bỗng thấy lưỡi mình bắt đầu cứng lại.
- Như thế này đi. Thường Đạo nhìn tôi một lát, nói một cách chắc chắn: - Anh có thể uống cùng em, đến khi say mới thôi. Nhưng anh có một điều kiện, em phải hứa với anh, em không được uống nữa.
- Được. Em – em nghe theo anh.
Lúc đó đầu óc tôi đại khái đã ngủ rồi, nhưng ánh mắt vẫn mở trừng trừng, mơ mơ màng màng nhìn anh ngồi xuống trước mặt, tự rót một cốc rượu rồi giơ về phía tôi và nâng cốc cạn tới tận đáy. Tiếp đó, lại một cốc nữa...
Chỉ một chút rượu đó tất cả đã dường như cuốn phim trong ký ức tôi, bỗng nhiên tất cả mọi hình ảnh trước mắt tôi nhoà đi...
Khi tôi nặng nề tỉnh dậy, phát hiện ra mình đã nằm trên giường, quần áo vẫn chưa hề lột bỏ.
Tôi hơi đau đầu. Tôi muốn trở người bật đèn đầu giường, chợt phát hiện tay mình bị người khác giữ.
ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, trong mờ mờ ảo ảo, tôi nhận ra đó là hình hài của Thường Đạo, đồng thời nghe được hơi thở của anh. Anh đang quỳ ở cạnh giường với tư thế như đang thú tội, đầu anh tựa vào đùi tôi, cơ thể phập phồng nhịp nhàng theo hơi thở...
Tôi đã hơi tỉnh rượu, nhưng cảm thấy khắp mình nóng ran.
Thường Đạo vẫn ngủ như cũ, hơi thở mạnh của anh càng tăng thêm sự tĩnh mịch trong căn phòng, phảng phất hương rượu nhàn nhạt...
Tôi bỗng thấy trong tim như có một chiếc bàn là ngát hương nhẹ nhàng ủi qua, để lại một thảm hạnh phúc tốt lành, yên ổn. Tôi vẫn thấy khắp người nóng ran lên.
Tôi có chút mệt mỏi chớp mắt, giống như đi vào cõi hư không tịch mịch ngàn xưa, cố gắng cảm giác sự tồn tại không chân thực của tôi và Thường Đạo. Cái bóng dáng đã cùng quan tâm và bầu bạn với tôi trong đêm tối, cái trụ cột như thanh song cửa vàng son lộng lẫy, rèm hoa đó như có muôn vàn đóa hoa từ xa tới gần, từ nhỏ hóa to, từ không rõ ràng trở thành rõ ràng, lúc này lại cứ xoay xoay trước mặt tôi không ngừng, dần dần chen chặt căn phòng của tôi và vũ trụ của tôi... nhưng bỗng nhiên lại mất hút...
Tôi xót thương cho Thường Đạo cô độc trong đêm tối, bên tai vẳng lên lời ca bài hát Phiêu lưu khàn khàn trong cổ họng anh: “Chân trời góc bể một mình cô độc, trong gió trong mưa không lời hỏi han; anh hôm qua, đã không thể níu giữ, nhỏ rớt xuống tim tôi...”
Tôi sợ anh lạnh, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, rồi lại nhẹ nhàng nhỏm dậy, sau đó lại khẽ khàng trở mình... Tôi muốn tìm một chiếc áo khoác hoặc chiếc chăn đơn đắp lên người anh, sau đó muốn bế anh lên giường. Anh vẫn chưa tỉnh, chỉ lẩm bẩm câu gì đó, trở người rồi lại thiếp đi.
Tôi ngẫm nghĩ, giúp anh cởi áo ngoài, lột tất chân và sau đó đắp chăn cho anh.
Làm xong những việc này, tôi ngồi bên lặng lẽ ngắm nhìn anh. Tôi lại đưa đôi tất lên mũi thèm khát hít hít mùi thum thủm (mỗi lần giặt quần áo cho anh, tôi đều luôn thích làm vậy)... Tôi bỗng lần đầu tiên ý thức được rằng: Tôi yêu Thường Đạo là yêu toàn bộ con người anh. Không chỉ yêu sự tưởng tượng bay bổng trong đầu anh, yêu cái “cổ đạo nhiệt tràng”(1), thậm chí bao gồm cả mùi mồ hôi dưới háng anh...
Tôi trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy nóng rát như cũ, bèn vào trong nhà vệ sinh, sau đó dùng khăn lạnh xoa xoa lên mặt...
Khi tôi từ phòng vệ sinh trở ra, định lấy một chiếc ga trong tủ ra sô pha ngoài phòng khách, nhưng khi tôi ngang qua Thường Đạo, bỗng nhiên cảm thấy như bị muôn ngàn con ma lôi kéo, tôi chẳng thể nào rời đi nổi. Tôi leo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.
Tôi nhìn kỹ gương mặt góc cạnh của anh, lông mày đen thẫm, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp... sau đó, tôi lại không ghìm được khẽ khẽ sờ vào vết sẹo nho nhỏ dưới cằm anh.
Da anh hơi thô ráp, dưới cằm mới nhú thêm mấy chiếc râu dài. Nhưng khi ngón tay tôi khẽ miết lên môi anh, anh lại thè lưỡi ra liếm liếm mấy ngón tay đó ngoài dự liệu của tôi...
Một luồng nóng bỏng hạnh phúc chạy xuyên khắp người tôi.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác sai lầm rằng người nằm bên cạnh mình không phải là Thường Đạo, mà là con tôi, một đứa trẻ trong cái yếm...
Khắp người tôi nóng rát. Tôi co người, cúi đầu, run run hôn lên môi Thường Đạo...
Anh bỗng xoay người, hướng tới tôi, cánh tay bám chặt vào bờ vai tôi, thở dốc rồi hét to:
- Thạch Ngọc, cứu anh với!...
Tôi cuống cuồng ôm anh vào trong lòng.
- Thường Đạo, tỉnh dậy, em đây mà...
Tôi cũng thở dốc.
Dường như anh đã tỉnh, tôi hốt hoảng thấy anh mở mắt... nhưng anh ôm tôi chặt hơn, chân anh cũng quặp chặt lấy chân tôi.
Cuối cùng tôi không thể kìm nén tình cảm bốc lên rừng rực, càng ôm anh chặt hơn, hôn anh cháy bỏng hơn...
Tôi cảm tưởng mình như quả bom sắp nổ tung.
ít nhất, tôi cũng đã trở thành đoá hoa hướng dương trên bức tranh treo ngoài tường đang rừng rực... Mỗi đốm lửa trong thể xác tôi như nướng đốt sợi thần kinh mẫn cảm nhất của mình, khiến tôi nhảy loạn, đập loạn, run loạn lên trên giường... và đám sương mù bừng bừng bốc lên khiến tôi nghẹt thở... Tôi nóng như một thỏi sắt hồng mong mỏi được cơn gió mưa rèn dập của búa đe...
Tóm lại, tôi hoàn toàn mê mụ, chỉ biết ôm riết kéo Thường Đạo về phía mình, kéo về phía mình... và hơn nữa mồm cứ lẩm bẩm:
- ... Hôm nay... sinh nhật em, em đã ba mươi, “hôm nay bồng môn mở cho chàng”... để em giữ lại dấu ấn này, giữ ... chút gì đó...
Tôi tin, Thường Đạo chắc đã tỉnh rượu.
Có lúc, cũng đã mong muốn dừng nụ hôn của anh lại.
Nhưng sự xung động tình cảm của tôi càng khiến anh sợ hãi và bối rối. Nhất định anh cũng cảm nhận được “men ngọt lâu năm” từ đầu lưỡi tôi mà anh chưa từng được thưởng thức... Đúng là anh bị tác động của một dạng men nào đó làm cho đê mê, giống như tôi, không còn tỉnh táo được nữa, không còn có thể tự phân biệt, không còn có thể chủ động được nữa...
Quá trình là một khoảng trắng không.
Lời nói là một khoảng trắng không.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai thể xác quấn riết lấy nhau, thịt dán vào thịt, da ép vào da...
Và khoảng khắc thần thánh “tiến vào” cũng là một khoảng quá bộ và ra đời trong hoảng loạn và lo sợ.
Nhưng, xảy ngoài ý muốn, tuy tôi nhận ra anh rất đê mê từ thần thái đắm say của anh, nhưng tôi không thể đo lường được Thường Đạo, và cũng chẳng cảm thụ được Thường Đạo.
Chẳng hề có “cường đạo” cứng đầu xông pha như mong muốn, thậm chí cũng chẳng có “trộm vặt” thăm dò chần chừ... Chỉ có cỏ dại, một nhúm cỏ chẳng đáng là bao, phất phất phơ phơ rớt xuống những giọt ái ân trước cửa sông đã mở rộng...
Tôi không ghìm được túm lấy “đám cỏ” – “đám cỏ” ấy không còn đứng dựng lên.
Trời ơi, trên thế gian này còn có gì khiến tôi kinh hoàng hơn thế nữa!
Tôi không dám tin, trong thể xác của người đàn ông cao lớn, già dặn như lại chứa đựng một “mẩu thừa” của trẻ em thế này ư.
Tay tôi như chạm phải hòn than, hốt hoảng buông vội ra.
Và Thường Đạo của tôi, từ cùng quẫn không thể hơn được nữa, xoay người quay mặt, tụt xuống giường, chẳng thèm bật đèn, lần mò quần áo vứt dưới đất.
- Xin lỗi, anh phải đi. Chúc sinh nhật vui vẻ.
Sau khi anh mặc xong quần áo, đến trước đầu giường khẽ nói, trong mắt anh ngân ngấn dòng lệ.
- Vâng. Tôi ậm ừ, chẳng níu kéo, cũng chẳng dậy đưa tiễn.
Chỉ nghe tiếng “cạch” ở gian ngoài khi anh nhẹ nhàng khoá cửa, tôi mới dường như chợt tỉnh, vội kéo tấm chăn bịt kín đầu, oà khóc...
ánh trăng lạnh lẽo nhạt dần, tôi ló đầu ra khỏi chăn, ngừng khóc,
bỗng nhiên hé nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giường – chiếc kim xanh lè như lân tinh chỉ đúng mười hai giờ mười ba phút.
Tôi cảm thấy như mình gặp ma.
Và thời khắc này lại giống như gã say loanh quanh một hồi rồi lại trở lại nguyên chỗ cũ.
Tôi cũng bỗng nhiên chợt nhớ đến lời đại Phật pháp ngữ “Một chiếc chìa khoá mở một ổ khoá”, cuối cùng bừng tỉnh ngộ: hoá ra Thường Đạo chính là chiếc chìa khoá để mở ổ khoá thể xác tôi trong cõi tịch mịch mà tôi luôn đau khổ tìm tòi bấy lâu.
Nhưng, ma xui quỷ khiến, tôi tự đưa ra chủ trương, phá huỷ cái ổ khoá đi, chọc đâm “tim khoá”...
Tạo hoá ơi, Thượng đế ơi, tôi đã bị các người trêu chọc quá đủ rồi, vì sao các người còn đùa giỡn sỉ nhục và dày vò một con người tốt như Thường Đạo thế, một người đàn ông hoàn mĩ chưa từng bị vấy bùn?
CHƯƠNG 44
Mấy ngày sau buổi tối hôm đó, tôi chẳng có tin tức gì về Thường Đạo. Nhiều lần tôi do dự định gọi điện cho anh, nhưng không biết phải nói như nào, cũng không thể an ủi anh – điều đó đối với anh, chỉ có ý sỉ nhục anh hơn... Hơn nữa, tâm tình của tôi cũng đau đớn cực độ...
Đúng lúc này, Mary nói với tôi, có người muốn để lại năm vé tàu du lịch đi Mexico với giá rẻ một nửa, ngày kia sẽ xuất phát, ướm hỏi tôi có muốn đi không. Tôi muốn tìm nơi nào đó cho thanh thản, thoát khỏi những trói buộc của mộng cảnh hoang đường vừa xảy ra, liền lập tức đồng ý.
Chúng tôi lên tàu vào sẩm tối, khi tàu nhổ neo thì trời đã tối đen.
Ngày đầu tiên mọi người ăn một bữa ăn kiểu Pháp trong khoang ăn, rồi sau đó lên sàn nhảy ở tầng ba nằm phía cuối con tàu– nhảy để giảm béo. Nhảy mệt lại xuống khoang tàu chơi bài...
Tâm trạng tôi vẫn rối bời, chẳng muốn ăn uống gì, cũng chẳng có hứng thú nhảy nhót, càng không muốn đánh bài chung với bọn họ. Tôi khoác thêm chiếc áo khoác, đi ra ngoài boong. Dưới ánh trăng, tôi tựa vào lan can mạn tàu, lặng lẽ ngắm nhìn từng đợt sóng bạc ngay trước mũi con tàu lúc chìm lúc nổi, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ mờ và trong nước biển đen ngòm...
Gió bên phải sườn tàu dần dần mạnh lên, tóc tôi bị gió thổi rối tung. Tôi chuyển sang mạn trái. Bên này nhìn thấy đất liền thấp tha thấp thoáng, nhìn thấy hình dáng núi non trùng điệp mông lung chạy dài, cũng như những ngọn đèn của thành phố nhấp nháy như sao đêm.
Đêm tĩnh lặng, chỉ có gió Thái Bình Dương vội vã hôn những đợt sóng biển, tạo nên những tiếng ào ào liên tục... Thỉnh thoảng thấy những con hải âu màu trắng không biết mỏi lượn sà xuống đuổi theo con sóng phía cuối đuôi tàu...
Đêm càng thêm lạnh, gió quất lên mặt như nước lạnh trong hồ té lên. Đầu óc tôi rối bời dần dần trở thành một mảng trắng...
Nhưng trong khoảng trống không này lại xuất hiện bóng dáng Thường Đạo – bóng dáng của khổ đau muộn phiền, bóng dáng của tiều tụy, bóng dáng của bàng hoàng... Tôi cảm thấy được trái tim tan nát và đau đớn của anh... dần dần, những đau khổ này hoàn toàn trở thành đau đớn của tôi...
Bây giờ anh đang nghĩ gì?
Cuộc sống ơi, cuộc sống thực là một cái bẫy. Bất kể anh leo trèo hướng nào, cuối cùng sẽ phát hiện đó chỉ là một cái bẫy. Giống như một người đang tung tẩy bước trong ngõ và hẻm nhỏ, tràn đầy niềm tin rằng sẽ có lối ra, nhưng “cái ngõ cụt” lại xuất hiện...
Anh không có những khổ đau thế này – nếu như tôi đồng ý tiếp tục mối quan hệ huynh muội.
Sự thật tàn khốc đó vốn có thể mãi mãi không bị vạch trần – nếu như tôi không cố chỉ làm theo ý mình.
Ôi, Thường Đạo, em đã phụ tấm lòng tốt của anh...
Rượu, chỉ tại chút rượu chết tiệt đó, hay là dục vọng “cỏ dại thiêu không chết, gió xuân đến chồi lại đâm” của thể xác tôi...
Vốn có thể tốt xiết bao!... nhưng, cuối cùng tôi tàn nhẫn đẩy anh xa lìa tôi, đồng thời cũng khiến anh không còn mặt mũi nào gặp tôi...
Thường Đạo ơi, Thường Đạo, em đã sai rồi, em đã sai quá rồi...
Em hối hận lắm.
Nếu sớm biết thế này, em sẽ không làm phẫu thuật nữa, không làm nữa. Anh nói chẳng sai, vốn chúng ta đích thực là một đôi trời sinh, một đôi đất lập, hoa liền kiếp trước, rễ liền kiếp này... Em cũng chính là chìa khoá của anh, anh cũng chính là chiếc chìa khoá em tìm trong mộng mị...
Nhưng hôm nay em đã làm sai, thật cũng ứng với lời của ông lão xem tướng – “giữ thì nghi hoặc, phá thì gặp hoạ”. Em quá ngu dốt, em quá ngu dốt. Ai còn nói em là băng thanh ngọc khiết? Em quả thật chỉ đáng là đứa con của một người đàn bà mất trí...
Trên thế giới này có bán thuốc chữa được hối hận ư?
..........
Đêm càng khuya, tôi không ghìm nổi run người vì lạnh, bèn quay trở về khoang thuyền.
Cuộc bài vẫn chưa tàn, mọi người kéo tôi vào cuộc, nhưng tôi từ chối mình không khoẻ, muốn lên giường ngủ trước.
Trong chăn tôi lại không ghìm được mình sờ sờ phần dưới thể xác mình – một bộ phận trở thành vô cùng xa cách và lạ lẫm...
Tôi mơ mơ hồ hồ cảm giác được ngày tháng của nơi nửa kín nửa hở trước đây đã rất xa rời, dường như là dấu vết của đời trước kiếp trước, lại giống như một cơn gió, như một giấc mộng... sau khi tỉnh mộng, chỉ còn để lại một cái động trống huếch trống hoác...
Động trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác của thể xác, động trống huếch trống hoác của tâm linh, động trống huếch trống hoác của tư tưởng, động trống huếch trống hoác của mọi lúc...
Cuối cùng tôi mới hiểu – thể xác tôi sở dĩ lần này không “hợp long”, đó là bởi vì đám thịt thừa trong thể xác tôi hoặc giả là nói “con đê thể xác” đại khái đã được xử lý quá triệt để, quá sạch sẽ... Cho nên, cũng như lời dì Doãn Hoa đã từng dự báo trước, nó trở thành sẽ một cái động trống huếch trống hoác như hiện tại...
Nhưng ở Thường Đạo rốt cục lại là chuyện gì? Lẽ nào tinh thần của một người đàn ông và thể xác của anh lại là tỉ số trái ngược nhau? Hoặc giả nói, “chuyên khí chí nhu, năng anh nhi hồ”, là một giới cảnh có thể gặp mà không thể cầu?
Tôi ư, bây giờ tôi muốn đám thịt thừa ngày ấy có thể quay trở lại...
Thời gian có thể xoay chuyển, thể xác cũng có thể khôi phục được diện mạo cũ không?
Ôi, Thường Đạo, anh có biết không? Tuy em đã làm hại anh trong vô ý, nhưng trong lòng em vẫn nhớ anh, yêu anh, nghĩ đến anh, và thừa nhận rằng em với anh là “liền cành liền lá”, “liền hoa” đời đời kiếp kiếp... cho nên, dù bất kể xảy ra chuyện gì, hoặc sẽ còn xảy ra chuyện gì mà không thể nghĩ tới, em vẫn yêu anh nồng nàn, cần anh, và cùng anh nương tựa suốt đời này kiếp này...
Cuộc bài vẫn tiếp tục, đám đàn em tôi cười nói oang oang. Nhưng trên biển như có sóng lớn, con tàu bắt đầu lắc lư.
Tôi khẽ mỉm cười, chỉ có đau thương mới khiến tôi mỉm cười như vậy.
Nhưng tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, an nhiên chìm vào giấc mộng...
CHƯƠNG 45
Một tuần sau tôi trở về nhà, vừa đặt hành lý xuống, việc đầu tiên là tôi gọi điện cho Thường Đạo. Tôi dự định nói với anh: mặc dù đã xảy ra chuyện hôm đó, nhưng tôi hy vọng đấy không phải là lý do để cách ngăn giữa chúng tôi, cũng không vì thế mà gây khốn khó và ảnh hưởng đến tình yêu chân thành của chúng tôi. Tôi cũng sẽ gắng sức an ủi anh bằng những lời anh đã an ủi tôi– cần phải “cảnh vật xoay chuyển bởi lòng mình” chứ đừng để “lòng mình xoay vần vì cảnh vật”...
Nhưng, dù là điện thoại nhà riêng, điện thoại cơ quan, hay điện thoại di động cũng chẳng ai trả lời. Sau đó, tôi gọi điện cho một người bạn thân của anh ở toà soạn, tôi giật mình khi biết được Thường Đạo đã xin từ chức ba hôm trước.
Tôi vội lái xe đến nơi ở của anh, phát hiện ra nơi đây đã trống vắng không người. Lại hỏi hàng xóm, anh chẳng để lại một chút tin tức gì.
Tôi vội vã trở về nhà, đầu tiên là kiểm tra hòm thư, sau đó kiểm tra tất cả xó xỉnh như nền nhà, bàn trà, phòng bếp, bàn ăn xem anh có để lại một vài lời nào không... Cuối cùng, tôi thấy một phong bì bên bàn điện thoại, gần chiếc bình hoa cắm hai mươi chín bông hồng kia.
Tôi vồ lấy, quả nhiên trên đó nét chữ quen thuộc của anh.
“Thạch Ngọc thân”.
Tôi vội vã bóc thư – đầu tiên là chiếc chìa khoá rơi ra, tiếp đó là mấy tờ giấy viết thư màu xanh phảng phất mùi của anh.
Tôi ngẫm nghĩ và bước đến bên sô pha, bật cây đèn đứng, cố gắng dằn tâm trạng căng thẳng bất an, từ từ ngồi xuống sô pha, đọc kỹ lá thư của anh.
Thạch Ngọc! Em gái và người yêu của anh, xin em hãy tha thứ cho anh, anh viết lá thư này là để từ biệt em. Anh đã nghĩ rất nhiều khi quyết định rời xa em. Khi anh lựa chọn như vậy, trong lòng anh rất đau khổ, rất buồn chán, nước mắt tràn mi... anh nhớ đến những giờ phút hạnh phúc bên nhau: nhớ đến lúc câu tôm ở trường, nhớ đến lúc bất ngờ gặp nhau bên bờ biển Santamonica, nhớ đến lần đầu tiên em kể về cuộc đời của mình với anh bên hồ Lucerne, nhớ đến lần đầu em đã hôn anh trong đêm cuối cùng chuyến du lịch châu Âu trong khách sạn ở London, nhớ đến em nói chúng mình là hoa liền cành ở đời này kiếp này...
Nhưng anh biết đó là lúc anh phải rời xa.
Xin hãy tin anh, em gái, người yêu của anh, bởi vì anh yêu em nên anh mới quyết định rời xa em. Chỉ có rời xa em anh mới đủ dũng khí để gọi em, để xưng hô em, một tiếng gọi em... mặc dù mỗi tiếng gọi em là những cơn mưa lệ, khiến anh mang nỗi đau đớn cắt thịt, khiến tim anh đớn đau như bị bóp nát và chọc xé... Nhưng, em gái ơi, em gái, người yêu của anh, anh không thể không rời xa em... quên anh đi, quên đi người anh không xứng đáng này, quên đi người yêu không còn đủ dũng khí để gặp em... quên đi, hãy quên đi... cũng xin em hãy quên đi đời này kiếp này... âu cũng là định mệnh kiếp nạn khó tránh... nhưng cho dù anh đi đến đâu cũng đều có em trong trái tim anh. Em sẽ bầu bạn cùng anh qua những đêm dài, cùng anh qua chặng đường nhân sinh dằng dặc... chỉ có điều, em gái ơi, người yêu của anh, anh không thể quan tâm, săn sóc em, giúp đỡ em như trước được nữa... từ nay về sau, tất cả em phải dựa vào chính mình, em phải bảo trọng...
Giữa lúc anh sắp sửa đi xa, thực ra tâm tình anh cũng vui vẻ. Thật đấy, từ sau khi anh nghe em nói đã phẫu thuật thành công, tất cả đều trở lại như bình thường, trong lòng anh luôn mừng vui... chỉ có điều anh càng yêu em tha thiết thì anh lại càng cảm thấy lo sợ, càng thấy không giúp được gì... cho nên, cho nên, anh mới tìm muôn ngàn cách để chúng mình trở lại quan hệ huynh muội ngày xưa...
Anh chẳng hề che giấu em điều gì... chỉ có điều anh thấy xấu hổ khi mở miệng. Từ hồi học trung học, anh đã không dám vào phòng tắm công cộng... xin em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho sự chần chừ của anh, tha thứ cho sự xấu hổ của anh, tha thứ cho sự chưa đủ chân thành nhất thời của con người anh...
Bây giờ em đã trở lại bình thường, như thế thật tốt. Anh tin tưởng, trong cuộc đời nhất định có nhiều thứ tốt đẹp đang chờ đợi em... tự đáy lòng anh chúc phúc cho em. Em đã chịu quá nhiều dày vò và khổ đau, em có một ngàn, một vạn lý do để đi tìm sự viên mãn và hạnh phúc của tình yêu của chính mình, đi tìm con người trong tim em... Em sẽ tìm được (em hãy nhớ lấy, trên thế giới này, thực ra còn có một người đang đợi em).
Nhớ lấy, nếu như trong tim em vẫn xem anh là người yêu và người anh, anh cũng muốn em nhất định phải nhớ lấy điều này: trên thế giới này, anh chẳng còn mơ tưởng hão huyền gì, bất kể là lúc nào và ở đâu, có thể nghe được thông tin hạnh phúc của em, cảm giác được bước chân vui vẻ của em, trong lòng anh đã rất thoả mãn rồi...
Anh đi đây, em gái, người yêu của anh, xin đừng trách anh, cũng xin đừng nghĩ cách tìm anh... anh sẽ đến một nơi, một nơi em không thể tìm được, làm một việc có ý nghĩa với anh và đáng để anh làm. Đương nhiên, anh cũng xin em tin rằng, anh nói như vậy, chẳng hề có ý muốn nhẹ nhàng trút bỏ cuộc sống của mình, anh còn giữ gìn vì em.
Tạm biệt, chúng mình sau này vẫn còn kỳ hội ngộ. Cho dù là không thể, anh cũng luôn luôn ở trong không khí, ở trong ánh nắng, ở trong cát bụi, ở trong ánh trăng, trong mỗi khoảng khắc tồn tại của sinh mệnh mà chăm chú dõi theo em, ngắm nhìn em, chúc phúc cho em...
Anh gửi lại em chiếc chìa khoá cửa.
Hai bài thơ ngắn để làm kỷ niệm.
Tái bút: Mãi mãi yêu em
Thường Đạo
Tôi đọc thư mà không sao cầm được nước mắt, nhưng cũng chẳng thèm gạt lệ, vội vã đọc tiếp hai bài thơ.
Bài thơ thứ nhất:
Chớ nói cuộc sống này hoa liền cành
Lá rơi hoa rụng rễ còn liền
Vườn xưa mưa gió tây
Rớt rơi giữa trái tim
Bài thơ thứ hai:
Tâm tư anh tựa suốt đêm thâu
Trầm lặng gõ bức tường đổ
Dằng dặc
Chẳng nghe nổi tiếng của em
Anh phiêu bạt quảng trường ký ức
Tìm mặt trời sau ngày đen tối
Chỉ có bóng dáng em
Đón ánh trăng
Anh tập tễnh say chốn tiên cảnh
Muốn đưa sinh mệnh thành một khúc hát cho em
Lời ca, chẳng chạm vào sợi tóc em
Chân trời, anh bàng hoàng phiêu bạt...
Tạm biệt, người yêu của anh
Do dự của anh, đau thương của anh
Mong đợi của anh, mộng tưởng của anh
Ngượng ngùng của anh, sụp đổ của anh...
Hãy để anh đợi em ở tận cùng vũ trụ
Ôm tinh vân của một ngày, thất truyền của thời đại;
Hãy để anh trên vách dựng ở Tây Thiên đợi em
Ngày ngày ngắm nhìn, đêm đêm mong đợi...
Tôi ngây dại, biết rằng chuyến đi biển của mình đã đẩy những sai lầm đi xa hơn, tôi lại tạo thêm sai lầm lớn, mãi mãi mất Thường Đạo và cơ hội liên lạc với anh, tự đấm vào ngực liên tục, nước mắt tuôn như suối...
CHƯƠNG 46